Tháng Chín vừa sang, lại nhớ con đường chông gai mà cả dân tộc đã đi qua, để bây giờ, ta chạm tay vào hòa bình mà kỷ niệm ngày Tết Độc lập. Ở quê mình, nhiều gia đình vẫn thờ ảnh Bác Hồ. Vào dịp này, cả xóm tổ chức cúng giỗ cho Bác. Chỉ là những bát chè, dĩa xôi đạm bạc của dân nghèo nhưng tình nghĩa chẳng lời nào tả xiết.
Lễ Quốc Khánh, người người tập nập về quê. Thành phố hẳn yên ắng đi nhiều lắm. Con đường quê trở nên rôm rả bởi sáng ra đã nghe hò hẹn í ới từ đầu ngõ. Rặng tre khấp khởi mừng thầm, đêm về, lại nghe du dương trong từng nhịp gió.
Tháng Chín cũng là mùa nhập học xôn xao của lứa sinh viên mới đỗ đại học năm này. Bố mẹ tổ chức liên hoan, mừng em đã qua một kỳ thi cam go đầy nỗ lực và tạ ơn ông bà phù hộ. Hôm rồi, liên hoan cho con gái đỗ hai trường đại học, chú hàng xóm xưa nay nghiện rượu, mắt ngấn lệ, tuyên bố từ nay bỏ rượu.
Thím bắt đầu nhẩm tính, bán lứa heo hay con bò để có tiền cho em nhập học. Con đường bây giờ của em thênh thang và rộng lớn lắm, là đường em đi tới để xây đắp nên ước mơ của mình. Em bắt đầu sống tự lập, bắt đầu tính toán chi li để sống đủ với số tiền chắt chiu của bố mẹ. Những ngỡ ngàng và hoang mang sẽ có nhưng đừng đánh rơi niềm tin và nghị lực vì phía sau em, có hai mái đầu điểm bạc yêu thương.
Tháng Chín có cô bạn gái lên xe hoa về nhà chồng. Bạn lo lắm cho cuộc sống hôn nhân ở phía trước, có chồng rồi đâu như thời con gái lắm ưu tư. Mình chỉ mong, bạn đủ bản lĩnh để luôn tưới đủ nước cho niềm hạnh phúc vừa gieo. Một lúc nào đó, lời thương tiếng nhớ cũng trở thành vô nghĩa khi con người ta mang mặt nạ để nhìn nhau, thế nên chẳng gì bằng chân thật. Thứ gì đi ra từ trái tim ắt sẽ đến được với trái tim.
Tháng Chín, nghe tin bác ở xa quê đang ốm nặng, chẳng còn chút sức lực vẫn đòi về quê thắp nén nhang cho tổ tiên. Lúc có linh cảm sắp giã từ trần thế, con người ta đều muốn quay về nơi mình sinh ra. Lối mình đến cũng là lối vừa đi. Sẽ chẳng thanh thản khi trút hơi thở ở một nơi nào lạ hoắc. Mới hay, đường về hạnh ngộ cùng người ruột thịt nơi chôn nhau cắt rốn vẫn là con đường gợi nhớ nhất.
Tháng Chín của mình vẫn thắp đèn mò mẫm trên con đường còn lắm hoang hoải, mờ nhạt. Nhiều khi cứ ước mình là đứa trẻ chẳng bao giờ lớn để không tận mắt nhìn thấy đường đời rộng mênh mang thế này. Thèm vá víu, khỏa lấp lại nụ cười vừa tắt, gieo lại niềm hy vọng bị đánh cắp đâu từ hôm qua.
Đôi khi con người ta ngộ nhận để trân trọng cái thành quả đã có mà chẳng bao giờ nhìn lại con đường đã đi. Những hư vô có ở đời cũng như đóa phù dung đổi sắc nhanh tàn thôi, đường để đi tới nó mới là cái nên đáng lưu tâm và ghi nhận.
Đôi lần, mình trở nên nhạt thếch với cái trầm buồn mà bản thân tự tạo nên. Lắm lúc muốn gào thét để mà thay đổi hay có thể gói ghém lại mớ buồn phiền rồi ném đi. Con đường nào mà chẳng có chênh vênh và nghiêng ngả, có hẫng hụt thì mới có bản lĩnh. Êm đềm trơn tru quá như những người may mắn, suốt đời chỉ biết rằng mình là kẻ gặp may.
Ngày tháng qua rồi sẽ mang theo nỗi buồn cũ kỹ vừa đọng lại. Cái gì của ngày sau cũng sẽ hân hoan, tươi mới hơn ở trước, dù rằng những con đường mình đi, chưa hẳn là êm láng hơn bây giờ.
No comments:
Post a Comment