Em đã tự dặn với lòng
mình rằng thôi hãy lắng lại đi. Ấy vậy mà nó vẫn chẳng chịu nghe em gì
hết, anh à. Nỗi nhớ sao cứ diết da! Em cứ chờ trông, ngóng đợi tin anh.
Sao em lại cứ như thế này mãi hả anh? Em biết rằng mình đơn phương trên
con đường tình cảm. Em biết mình hoàn toàn không xứng đáng. Vậy mà sao
em lại cứ vương luỵ ái tình là sao chứ? Nỗi nhớ sao cứ bâng khuâng? Sao
em lại cứ mong anh đáp lại tình em? Em biết rằng điều đó là không thể có
được từ phía anh rồi mà. Anh đã nói với em rồi.
Anh đã nói với em rồi còn gì nữa. Vậy mà sao em vẫn mang niềm hy vọng vu vơ như thế này kia chứ? Tại sao khi yêu người ta lại không chịu hiểu rằng mình cần phải dừng lại? Tại sao em lại cố tình không chịu hiểu điều đó hả anh? Em sợ nỗi nhớ cứ bám theo em mãi thế này lắm, anh ơi! Nhưng mà dù sợ thì em vẫn nhớ và em chẳng muốn quên đâu anh ạ. Con người của em sao lắm trái ngược thế này? Dù biết rằng anh chẳng nhớ đến em đâu vậy mà em vẫn cứ muốn hỏi rằng anh có nhớ em không? Em như thế có lạ không anh?
Anh đã nói với em rồi còn gì nữa. Vậy mà sao em vẫn mang niềm hy vọng vu vơ như thế này kia chứ? Tại sao khi yêu người ta lại không chịu hiểu rằng mình cần phải dừng lại? Tại sao em lại cố tình không chịu hiểu điều đó hả anh? Em sợ nỗi nhớ cứ bám theo em mãi thế này lắm, anh ơi! Nhưng mà dù sợ thì em vẫn nhớ và em chẳng muốn quên đâu anh ạ. Con người của em sao lắm trái ngược thế này? Dù biết rằng anh chẳng nhớ đến em đâu vậy mà em vẫn cứ muốn hỏi rằng anh có nhớ em không? Em như thế có lạ không anh?
Thời gian trôi qua sao quá chậm rãi thế này? Em chẳng biết phải làm gì với những cơn đau và cả những nỗi buồn khi phải xa anh. Em nào đâu muốn thế nhưng lúc ở gần nhau mà cũng chẳng thể gặp nhau thì em cũng nào có vui hơn kia chứ. Lúc phải xa rồi thì em lại thấy mình hối tiếc vì dẫu sao đi nữa, những lúc ở gần, em thấy mình vẫn còn niềm hy vọng. Bây giờ xa rồi, em chẳng biết phải làm sao nữa cả. Em nhớ anh mà cũng chẳng biết phải làm gì. Em bây giờ không còn được mãnh mẽ giống những ngày đầu ấy nữa đâu anh.
Em không còn dám chủ động nói chuyện với anh mà không thấy ngại ngùng, e thẹn giống như ngày đó nữa, anh à. Càng yêu anh thì em lại càng rời xa anh là thế nào ấy nhỉ? Anh có thể giúp em trả lời câu hỏi này được không? Những ngày đó, em đâu cần anh phải trả lời em từng câu hỏi như thế này đâu. Chỉ cần để ý vào thái độ của anh thôi là em đã hiểu anh muốn nói gì với em rồi. Vậy mà càng yêu anh thì em lại thấy mình càng trở nên ngờ nghệch thế nào ấy. Em cần phải nghe anh nói thì em mới hiểu anh à.
Sao em lại cứ nhớ anh mãi thế này cơ chứ? Em không tự trả lời được câu hỏi ấy của mình. Em muốn lòng mình lắng lại để cảm nhận xem là anh có yêu em? Vậy mà con tim em nó lại không chịu nghe em. Nó cứ muốn yêu anh cho dù đó chỉ là một tình yêu đơn phương từ phía em thôi mới lạ. Em biết phải làm gì bây giờ hả anh? Em cứ nghe theo tiếng gọi của trái tim mình hay là bắt nó phải nghe em? Anh sẽ làm gì nếu đặt vào vị trí của em? Anh sẽ để cho trái tim mình chiến thắng hay là sẽ tự mình vượt lên trên nó?
Thôi thì đành vậy. Yêu đơn phương thôi cũng được và em sẽ lại tiếp tục huyễn hoặc mình như trước cũng được. Bởi như thế thì ít nhất, em cũng làm cho trái tim mình thỏa mãn, tinh thần vui vẻ. Và em nữa, em sẽ lại có đủ mạnh mẽ mà tiếp tục cố gắng hơn lên. Dù chỉ là đơn phương đi chăng nữa thì đó cũng là một tình yêu. Còn phía anh, nếu cũng yêu em thì cho em biết với được không? Còn nếu không thì cũng cứ cho phép em được yêu anh đơn phương, anh nhé! Và như thế thì em sẽ chỉ lặng lẽ bên anh thôi nhé, anh yêu!
Em không biết là mình cần phải bắt đầu lại từ đâu nữa. Em thấy mình bất lực trước sự tự ti của mình kể từ khi chúng mình giận nhau hôm đó. Em biết mình có lỗi nên từ đó đến giờ, em chẳng còn dám tới gần hay có những lời lẽ nào như trước kia vì em sợ. Em sợ anh lại giận em nữa thì sao. Đành vậy thôi, lặng lẽ bên anh là việc em nên làm kể từ hôm nay thôi vậy. Em sẽ bên anh và mãi mãi bên anh trong lặng lẽ mà thôi. Hãy đừng để nước mắt em rơi mỗi lúc anh buồn, anh khổ nữa nghe anh!
Ngày tháng rồi sẽ trôi qua, tình yêu rồi sẽ giúp em tiếp tục vượt qua thử thách như những gì em đã làm được trong suốt thời gian yêu anh đơn phương ấy. Em hy vọng rằng sẽ là như vậy bởi trước đây, mọi chuyện khác với hôm nay. Bởi ngày đó em còn nhìn anh là người khác. Còn bây giờ, em nhìn anh là chính anh và tình yêu ngày càng lớn hơn lên. Em không còn phải day dứt, đớn đau vì quá khứ. Em bây giờ thấy buồn và nhớ, một nỗi nhớ đến nao lòng. Nhớ anh nhiều, nhiều lắm, anh ơi!
St
No comments:
Post a Comment