Huế
tháng Mười con đò lây lất trong sương, bão về ngập nước sông Hương, ai
qua cầu gió mưa ướt từng vạt áo, ai đã về mô rồi mang hết những vui buồn
giận hờn nhung nhớ bỏ ai một mình trên bến hoàng hôn. Về rồi ai còn nhớ
nữa không? Bữa nọ đêm mưa đi XQ ngắm tranh thêu tỉ tê chuyện nhỏ, cùng
ngồi xích đu ngắm từng bông bưởi rụng dưới thềm gạch đỏ, giờ ai về mang
câu chuyện cũ bỏ vào kho của những kỉ niệm buồn.
Có
lẽ đối với người mọi thứ đã nhạt phai, đò đầy rời bến, Thu tàn Đông
đến, mưa nắng chuyện đương nhiên, về rồi quên, kiếm cớ chia xa, thôi
không nhung nhớ bỏ ai bên cầu còn đứng ngẩn ngơ. Người đi bỏ cả Huế và
tôi cùng những lá thư còn xanh rờn màu chữ “bạn thân”, ngày đi chả có gì
gọi là kỉ niệm khi một tay người đốt sạch thư một tay kia chặn face xóa
số và một lời “vĩnh biệt”. Cho đến tận bây giờ cũng không hiểu tại sao
người đoạn những khúc tình ấy ra thành nhiều mảnh dù đã có lần người nói
với tôi “mình là hai đứa bạn hợp nhau nhất trên đời”. Thế đó tình bạn
có lúc thân, có lúc tan tành vỡ nát, bởi cuộc đời có gì là vĩnh viễn dù
đã có hơn một lần hứa hẹn vào Nam, cùng tôi cà phê bệt, nghe nhạc không
lời, dạo khúc vĩ cầm, ngắm tranh thêu, ăn chè và đi xem phim rạp... Sao
nói rồi đi, về Bắc không một lời giải thích bỏ hết ngày xưa như chưa
từng có bắt đầu?
Bạn tôi ở XQ - Cổ Độ
Có
lẽ người chẳng còn thời gian đâu nhớ tới bạn thời sinh viên, nhớ Huế
mùa trăng tháng Giêng lên cao vằng vặc, nhớ con đường qua Đập Đá mùa
hạn, nhớ chợ Đông Ba đông như trẩy hội và nhớ những ngày lội lụt dầm
mưa… Huế! Có tội tình gì mà người bỏ đi luôn, tôi có lỗi gì mà người
buông lời vĩnh biệt để rồi cứ mỗi lần nhìn tấm hình đã cũ tôi buột miệng
gọi tên một người cắt đứt mọi tình riêng. Ta chỉ là bạn của nhau thôi
nhưng những ngày xa nhà đi học, những nỗi buồn bơ vơ nơi đất lạ đã kéo
hai mảnh tâm hồn xích lại gần nhau; bữa chè cháo, bữa bánh canh cơm hến,
bữa bún bò, bữa bánh lọc nửa đêm. Những ngày gần thi lại thêm cuối
tháng đói lã mà không dám gọi về xin tiền ba mẹ, mình cùng chia nhau gói
mì tôm, ngọn rau dềnh đỏ. Có cả những ngày Huế nắng nóng đến khô môi,
mình ngồi học chung nhau máy quạt, ngủ gật trên bàn đêm đến sáng đó
thôi… kỉ niệm còn xanh, tôi còn đây người về mô quên hết? Đò đã qua sông
khó lòng gặp lại dòng nước cũ, người đã đi rồi có gắn cũng xa xôi. Tôi
cũng biết rằng người chẳng bao giờ ghé đến Yume để đọc những dòng này
rồi buồn một mình nơi góc nhỏ. Một khi người đã đi là đi mãi mãi, buông
lời chia xa là không khi nào gặp lại... Nhưng có một điều người có biết
không; cánh cửa quá khứ không bao giờ khóa được mà chỉ khép hờ theo năm
tháng mà thôi, dù có thế nào cũng đã từng một lần gặp mặt và gọi nhau là
"bạn thân" ở đó Huế mùa mưa...
Bạn tôi
Nhưng
chỉ có một điều tôi rối mãi không thôi là lý do cho những gì tan vỡ, ba
năm sáu tháng đủ dài cho những nghĩ suy. Huế tháng Mười còn chung thủy
bên bờ Hương Giang xanh ngắt, đò còn chưa sang neo trên bến hững hờ, mọi
thứ vẫn còn nguyên người có về thăm ngày nào đó, nhớ đọc lại vần thơ
tôi viết gửi cho người ngày xưa một đêm đi XQ- Cổ Độ:
“Tháng Mười con đò neo bến cũ
Chiều sương ai buông bước đi xa
Với tôi người còn hơn cả người tình yêu dấu
Kí ức có nhạt, bụi thời gian phủ lớp dày vô tận
Nhiều năm xa cách mênh mông
Thì tôi vẫn đứng bên cầu, tháng Mười sắc tím
Thủy chung chờ người - tri kỉ trăm năm…”
No comments:
Post a Comment