Ngày mùa Thu, nơi thành phố tôi đang sinh sống, mưa dầm dề, cứ mưa từ
ngày này qua ngày khác... Ngồi trong phòng nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa
sổ, tiếng mưa rơi vào mái che cửa, lộp độp từng tiếng buồn tẻ. Tôi lặng
lẽ mở một vài bản nhạc không lời, ngồi nhâm nhi một tách trà nóng với
một vài thanh sôcôla, lòng trống rỗng. Ngoài kia, có lẽ gió đang thổi dữ
lắm, bởi cành cây oằn mình trước gió. Nhưng trong phòng tôi ấm áp, đèn
sáng trưng. Chỉ cách một ô cửa sổ và một tấm rèm, mà mọi thứ diễn ra
thật khác biệt. Ngoài đó lạnh lẽo, gió réo, mưa tuôn, trong phòng ấm áp,
nhạc nhẹ và trà nóng... Tôi lại nhớ ngày hôm ấy, ngày nắng vàng rải
nhẹ, trời đẹp trong xanh, còn lòng tôi trống lạnh, nổi bão giông và sấm
sét. Lạnh lẽo và vô cùng đớn đau!
Không đớn đau sao được khi mà ánh mắt thường ngày của anh ấy, ấm áp và
dịu dàng bỗng chốc lạnh lẽo và vô tâm. Nhìn vào đôi mắt ấy, tôi hiểu
rằng, tôi không còn cách nào cứu vãn cuộc tình đổ vỡ này nữa. Thực sự nó
đã nứt toác từ khi nào, tôi không biết. Trong khoảnh khắc run sợ ấy,
khi mà người tôi tin tưởng nhất cũng rời bỏ tôi, khi mà người đã động
viên tôi cần phải mạnh mẽ trong chuyện tình cảm của chúng tôi, đã êm đềm
dịu dàng nói: "Chúng ta dừng lại ở đây thôi!". Một cách từ từ, trong
khoảnh khắc ấy, anh ấy đã đâm một nhát dao vào tim tôi, rất sâu! Tôi
không những không thể kêu lên, mà phải mỉm cười, cầm dao đâm vào tim
mình thêm sâu nữa... Mọi việc chính là chân thực như thế!
Tôi run run, tôi bàng hoàng, bối rối. Tôi muốn cuộn mình lại, tôi muốn
khóc lóc và tôi muốn gào lên. Nhưng đáp lại ánh mắt lạnh lùng và lời đề
nghị dường như là đã định sẵn ấy. Tôi mỉm cười dửng dưng điềm nhiên uống
cốc nước của mình, nói những lời từ từ như kể... Và cuộc tình của tôi,
tan và nát, vụn và vỡ... không cách nào cứu vãn được!
Chúng tôi điềm nhiên nói chuyện, như những người đã biết trước chuyện
đã xảy ra thế này. Một người đề nghị, còn người kia chính là thuận theo
chuyện tự nhiên phải thế. Chúng tôi không cãi vã, không chỉ trích, không
nặng nề, cũng chẳng níu kéo. Chúng tôi không kể chuyện quá khứ, không
nói thêm tương lai, nhưng anh ấy chỉ điềm nhiên đề nghị có thể là bạn.
Đó là chuyện tôi nghĩ dễ dàng lắm, nhưng mai này mới thấy không phải
vậy!
Lòng tôi nổi bão giông, nhưng bề ngoài có lẽ tôi điềm nhiên lắm. Tôi
không khóc lóc, cũng không bỏ chạy, không hỏi nguyên do... Ngay từ đầu,
tôi đã luôn nói rằng: Sẽ yêu anh cho đến ngày anh không muốn điều đó
nữa.
Chúng tôi chia tay nhau như thế. Vào một ngày đẹp trời, nắng vàng. Anh
để tôi đứng lại nơi đó, còn bản thân đi về hướng khác. Tôi nhìn theo anh
mà lòng đau đớn, trái tim tôi như thắt lại: Đã thành người xa lạ rồi ư?
Ngày hôm ấy, lòng tôi nổi sóng. Đớn đau và vô cùng lạnh lẽo. Mọi điều
như đóng sập lại trước mắt. Những điều tôi mơ ước, những niềm tin và cả
những kỉ niệm bỗng chốc ùa về, kéo tôi vào vòng xoáy lớn. Tôi buông xuôi
thả mình theo những ngày dài lạnh lẽo ấy. Khi miệng thì cười mà lòng
thì vô cùng lẻ loi. Từ bỏ những thói quen với anh không quá khó, nhưng
từ bỏ những kỉ niệm và cả ước mơ cùng với anh, điều này làm tôi thấy đớn
đau hơn gấp bội.
Tôi chới với cùng những điều đã qua, nặng lòng rồi hì hụi xóa đi tất
cả. Biết bao nhiêu lần tôi muốn nhấc máy gọi cho anh, với ước mong mọi
điều quay trở lại. Dường như tôi nghĩ đã quá sức chịu đựng của mình
rồi... Nhưng rồi, lòng tự trọng không cho phép tôi làm điều ấy, và tôi
thực sự hỏi mình: Là do tôi còn yêu anh, nên muốn quay trở lại? Hay vì
chỉ đơn giản là quá trống vắng và không từ bỏ nổi những thói quen?...
Tôi không biết nữa.
Bão giông rồi cũng đi qua, trong lúc tôi chới với giữa yêu và hận, ra
đi và trở về, chia ly và vĩnh biệt... thì vẫn có người đưa tay ra nắm
lấy tay tôi. Và tôi hiểu rằng: Chẳng có ai ra đi, ai mất đi mà cuộc sống
này dừng lại. Tôi vẫn tiếp tục sống, bên cạnh tôi vẫn còn những người
thực lòng yêu thương, quan tâm tôi và rồi một ngày tôi sẽ lại yêu...
Bạn cùng phòng tôi trở về, chiếc ô ướt đẫm nước mưa, nhưng vẫn nở nụ
cười, bảo rằng: "Hôm nay là ngày mưa cuối cùng. Mai là có nắng rồi!"...
Giọng nói như reo của bạn ấy làm lòng tôi cảm thấy ấm lại. Sau những
chuỗi ngày mưa dầm dề và không ngớt, rốt cục mai cũng có nắng. Ngày mai,
bước trên con đường có nắng rọi, tôi vẫn sẽ mỉm cười tự tin bước trên
con đường của mình... Rốt cục thì, những ngày mưa gió không có gì đáng
sợ, nếu có thông tin rằng: Sẽ có ngày nắng vào ngày sắp tới!
...Vào một ngày gió không ngừng thổi, đã cuốn cô gái trong vỏ ốc yếu
mềm ấy ra khỏi vỏ ốc, trở nên mạnh mẽ và can đảm hơn... Can đảm yêu, can
đảm chia tay, và can đảm đón nhận tình yêu mới. Sau những ngày mưa gió
bão giông, sẽ là những chuỗi ngày của NẮNG!
No comments:
Post a Comment