Friday, October 18, 2013

Bạn tôi là cave

Nó là một hot girl của trường, ngôi trường nó học thuộc dạng Tư thục nên hầu hết thời gian biểu ở trường dày đặc hơn ở nhà. Buổi sáng nó học 5 tiết sau đó nghĩ trưa tại trường và học tiếp 5 tiết buổi chiều, thật ra sức học của nó phải nói là yếu, vì không vào được công lập nên gia đình nó đành phải tiếp tục chuyện học của nó bằng những cái giá đắt đỏ của trường tư thế này, ngày trước khi còn ở cấp 2 nó vốn dĩ được xem là hot girl, nhưng nó hot vì gương mặt khả ái, nét đẹp trong sáng, tính tình dịu dàng ( nhất và với con trai), nó có mái tóc uốn xoăn nhẹ, màu nâu hạt dẻ, mỗi lần đi học nó thường make up, có khi gắn cả lông mi giả cong vuốt, hàng mi thật của nó vốn dĩ đã dài và cong rồi.. Nó chăm chút nhiều cho vẻ bề ngoài hơn là học vấn, mặc dù nó không cao ráo, đoán chừng 1m50 là cùng nhưng một số bạn nữ khác vẫn xếp nó vào dạng “Hot girl não ngắn”. Nó không quan tâm đến điều đó và cũng chưa từng nghĩ sẽ có ngày nó cố gắng học giỏi hơn, thật ra nó chỉ thích tỏ ra ngây thơ, mềm yếu trước những đứa con trai trong trường, những anh chàng lớp 11, 12. Nó chưa bao giờ reply bất kì một tin nhắn hay thư tay nào nếu có người muốn ngỏ lời làm quen, nó thích đưa đẩy và nó chưa bao giờ xác nhận ai là người yêu của nó, chính vì vậy profile của nó luôn để # ở chổ “Người yêu:” và cũng chính vì vậy đứa con trai nào ngu muội trước sắc đẹp vẻ sự ngây thơ giả tạo của nó thì sẳn sàng truy tìm những món quà nó thích, từ những con gấu bông, những chiếc điện thoại đắt tiền, giày dép, quần áo, túi xách..v.v hay những lần đi chơi shopping nó đều chưa bao giờ từ chối.
Chẳng ai biết, nó có “ck” (chồng) rồi, và ck của nó cũng không phải tay vừa, hắn là một đại gia khét tiếng của khu vực Biên Hoà, làm chủ nhiều quán bar, quán net, tiệm cầm đồ, tiệm điện thoại. Đương nhiên, nếu một chàng tuổi teen có lẽ không thể giàu và pro như vậy, hắn trạc hơn 30t, có nghĩa là hơn nó tầm 15 -17 tuổi. Gọi là ck không phải gọi như kiểu tuổi teen gọi người yêu của mình bây giờ, mà là vì để đổi lấy những chiếc túi xách Gucci, những bộ quần áo đắt tiền, những cái Iphone, Ipad hot nhất nó đã đánh đổi cái trinh tiết duy nhất của mình. Bên ngoài cái vẻ đẹp ngây thơ đó, chẳng ai biết, thật chẳng ai biết một đứa con gái “qua tay” đại gia nhiều lần. Người ta nhìn nó cười, nhưng chẳng ai hiểu có những đêm nó lén lút trốn ba mẹ đi thâu đêm với hắn, những ngày nghĩ nó ở lì trong phòng hắn và nằm đó sẳn sàng cởi đồ bất kì lúc nào hắn muốn, nhiều lúc nó quằng quại trong cơn đau, có chen lẫn những cảm xúc tuyệt vời của xác thịt nhưng nó chỉ muốn cho xong chuyện để rồi đòi hỏi thứ gì đó mà nó thiếu…
Nó thích hoà vào đám nhỏ Phương, Tiên, Chuyên, Dương.v..v để được vui vẻ bàn tán chuyện trên trời dưới đất, nhưng cứ như thế và mỗi khi nhỏ Phương nhắc đến chuyện Hot girl Angela Phương Trinh cặp đại gia, đú đỡn này nọ thì nó lại cảm thấy chạnh lòng. Ngày đầu lập nhóm tất cả mọi người  đều kể cho nhau nghe những điều trong quá khứ của bản thân, gia nhập nhóm như là những người thân trong gia đình, phải nói hết tất cả những gì từng trãi qua để hiểu nhau hơn. Nó kể về quá khứ của nó, nó ngây thơ trong sáng chưa bao giờ yêu ai cả, nó vẽ ra cho mình một con người hoàn toàn khác với thật sự vì nó không tin những người kia đều nói thật. Nếu một ngày nào đó, mọi người biết được ai dối lừa bạn bè thì người đó sẽ ra khỏi nhóm, nó cười đồng ý với cái điều lệ vớ vẫn đó, với nó chẳng quan trọng chuyện bạn hay bè, nó chỉ cần có những thứ mà nó muốn, mà những thứ đó bạn bè đâu có cho nó được…
Trong nhóm, nhỏ Phương thuộc dạng thẳng tính, là trưởng nhóm và còn là phóng sự viên cho hội anti nữa, nên những điều nhỏ nói luôn thẳng và đau. Nó không dám lên tiếng phản đối, vì nó sợ ánh mắt nhìn, sợ nụ cười của nhỏ, sợ nhỏ hỏi cái câu: “Mày đã mất trinh đâu mà nhột”. Nhiều lúc nó ghét cay ghét đắng sự lạnh lung vô cảm của Phương, nó ghét thái độ Phương đùa cợt với những đứa con gái trong trường, kể cả những chị lớp 11, 12 v..v. Phương xã giao rất tốt đấy, mặc dù từ Huyện ra Tỉnh học nhưng chỉ vài tháng đầu vào trường Phương đã gây chú ý nhiều bởi cái tính lúc nào cũng nói xạo được và cũng chém gió oanh liệt nhất nhóm. Phương nói với nó rằng: “Hồi ở cấp 2 tụi nó ghét nhóc lắm, vì tụi nó nói nhóc hay nổ, mà công nhận hồi học cấp 2 nhóc hay nổ thiệt, nhưng sao lên cấp 3 ở đây nhóc chém gió người ta vẫn thích, và hình như có nhiều người thích nói chuyện với nhóc vì nhóc hay chém gió”. Phương thường hay cười lớn, trong lúc cười nhỏ hay đập tay vào bàn hoặc đầu gối và lắc đầu lia lịa. Giờ ăn cơm, người ta thường hỏi Phương đâu nếu thấy vắng mặt, vì hầu như ở đây vào giờ cơm không có Phương thì cả dãy sẽ ăn như  một cực hình.  Về phần nó, nó lại thích bước qua một cái bàn khác rồi ngồi ru rú, vì nó muốn kiếm được nụ cười chân thật như vậy rất khó, nó sợ phải nghẹn lại ở cổ vì hầu hết những điều Phương lên án nó đều phạm cả. Trong nhóm, Phương hay nhắc đến nó trước những anh chàng ‘mê gái’, Phương sẳn sàng bảo vệ nó nhưng chưa bao giờ Phương nhận làm trung gian cho bất kì ai muốn quen nó, Phương luôn nghĩ nó mỏng manh, đáng yêu và Phương thích cái người bạn như vậy lắm, Phương cao hơn nó cái đầu cũng nhờ vậynên nó hay dựa vào vai Phương mỗi khi thấy buồn.  Hầu hết cái nhóm  FG ( 5 girl) này ai cũng thích “alone” và riêng chỉ có mình nó là có nhiều vệ tinh nhất. Cuối tuần nào những món quà của nó cũng là tâm điểm khiến Phương bực mình, Phương không thích nó khệ nệ ôm những món quà như vậy, Phương nói rằng” lấy của người ta là mắc nợ đó, đừng có ham”, nhưng nó là người “yêu” vật chất, nên nó chẳng muốn từ bỏ thứ gì cả.
… Cũng như mọi ngày, đầu giờ vào lớp cả nhóm thường ngồi dưới căntin chơi, hôm nào Phương và Tiên cũng là 2 người vào sớm nhất, Phương không thuộc dạng con nhà Vip, nên món quen thuộc mà Phương gọi là Nước suối và Bánh mì kẹp thịt loại 2, hôm nay cũng vậy, nhỏ bắt đầu ngấu nghiến và huyên thuyên kể về cái website Giới tính thứ 3 & Song tính mà nhỏ lập, mọi người ai cũng hưởng ứng, riêng nó thì thích nhâm nhi cacao sữa và bánh mì loại 1, nó không bàn tán gì cả, chỉ im lặng mà nghe. Một số thằng con trai đi từ phía cầu thang căn tin lại gần, thằng ở giữa tay cầm một chiếc hộp nhỏ theo sau là mấy thằng “adua”, đại khái là muốn làm quen Như Ý, nhỏ Phương bực mình quát tháo:
-          Giờ này giờ tui ăn sáng nha, muốn làm quen thì cuối tuần.
Mấy thằng ranh đó lại gần chổ nhỏ e dè:
-          Phương sư huynh, nhờ huynh se duyên cho tụi em với, nếu có thù lao gì sư huynh cứ nói ra…
-          Tui không phải quản lý của nhỏ Ý nha, tui cũng không phải má mì đâu mà bán gái hoa, tránh ra đi.
-          Sư huynh,  ai chẳng biết Như Ý thích nghe lời huynh nói, thì coi như huynh giúp tụi e..
Thằng con trai chưa kịp  nói hết lời thì “ Phương sư huynh” đã giơ ly nước lên hỏi nghiêm mặt:
-          Sao hả? mới sáng muốn ‘tắm’ nước đá hả “đệ”
Đám con trai quay đầu chuồn mất, để lại trên bàn cái hộp quà màu hồng xinh xắn, nó cười mĩm rồi nhanh tay bắt lất hộp quà, mở ngay tại bàn. Bên trong là một cái Ipod ốp lưng gỗ nhìn rất cool, nó mừng rỡ:
-          Trai trường này đúng là giàu thật, tuần trước anh Trọng lớp 12C5 mới cho cái Iphone 3 chưa có sim lắp vô xài thì tuần này có Ipod nghe nhạc rồi.
Nó cười tít mắt, nhỏ Phương châu mày:
-          Ờ, giàu quá nhĩ, tao đúng là không có cửa chơi với mày rồi!
Nói rồi Phương tu nước ừng ực, nóng máu thấy rõ, nó cự lại:
-          Sao người ta cho tui quà lần nào nhóc cũng bực mình vậy, nhóc đúng là vô duyên quá nha
-          Vô duyên là cái thứ con gái trơ trẽn lấy quà mà không ngại tay kìa
-          Thật không? Hay là ganh tỵ với tui…?
Câu nói của nó chưa dứt hết thì nhỏ Tiên trố mắt nhìn nó như muốn ăn tươi nuốt sống, tay đặt mạnh cái li nước xuống bàn, nước trong ly văng cả ra ngoài. Nhỏ Chuyên lắc đầu tay xoa xoa vai Phương cho êm chuyện, Dương vốn dĩ là đứa hay nằm cạnh Phương trong giờ nghĩ nên nhỏ cũng nhanh chóng kéo Phương ra khỏi bàn, theo dự đoán thì nếu Phương còn ngồi đó vài ba giây nữa thì chắc ngày hôm nay nó phải “tắm’ nước khoáng Vĩnh Hảo rồi. Cả 3 Dương, Phương, Chuyên bước ra khỏi bàn, Phương không thèm quay lại nhìn nó, cũng không nói ra cái câu thường ngày: “Nhớ đó nha” nữa, Tiên rời bàn sau cùng, nó ngồi đó trơ trọi, dù biết trước nó là hot girl nhưng nhóm của Phương vốn dĩ không cần thiết phải HOT, bởi vậy việc nó bị kick ra khỏi nhóm là rất có thể, nhưng nếu như vậy thì ai sẽ đi theo chung với nó, vì trong trường đa số chẳng có mấy người ưa nó. Nhưng vì là hot girl nên nó muốn đề cao cái giá của mình, nó không muốn mất mặt xin lỗi Phương dù trong nhóm ai cũng đề nghị điều đó.
Giờ ăn trưa nó cũng mang khay cơm lại ngồi chung với nhóm, nhưng hình như chẳng ai quan tâm đến nó cả. Nhỏ Phương vẫn hay bàn về cái trang web TGT3 và song tính đó, ở đó người ta vô tư trao đổi về những chuyện có thật của gay, les và cả những người song tính, họ sống như 1 tập thể yêu thương nhau, họ bác bỏ cái gọi là “ Tình yêu đô la” nghĩa là có tiền thì mới yêu. Trog website đa số là những teen theo trào lưu Les, Gay của Biên Hoà và của cả trường nó đang học. Thành viên của trang không bàn về vấn đề nhạy cảm đồi truỵ, nhưng chuyên gia Phương Sư Huynh luôn sẳn sàng giải đáp những thắc mắc về giới tính, tình dục và tâm sự với member của mình chính vì vậy mà vị trí của nhó  5Girl ngày càng có thế.
Sáng thứ 6, nó mệt mõi bước tới bàn ăn sáng quen thuộc, chổ đó có nhóm của nó ngồi sẳn, hình như hôm nay ai cũng lạ lạ, mọi người nhìn nó không thân thiện như những lần trước, không phải vì chuyện hôm qua chứ, nó cố cười tít mắt:
-          Nè, hôm qua có gì sai cho Ý sorry nha..
Mọi người im lặng, nhỏ Chuyên hỏi một câu làm nó bất ngờ:
-          Như Ý có ck chưa vậy?
-          Tất nhiên…là ..là chưa rồi, Ý phải lo thi tốt nghiệp đã, mà sao Chuyên hỏi vậy?
Nhỏ Dương tiếp chuyện:
-          Sao hôm này mệt mõi vậy, tưởng hồi tối đi chơi với người yêu chứ!
-          Làm gì có người yêu mà đi..
Nó đáp ngắn gọi rồi đưa tay lên miệng ngáp dài. Tối hôm qua là ngày an toàn của nó, nên nó đã không quên ngủ ở nhà ck nó, dự tính ngày mai ck nó sẽ dắt nó đi Đại Nam chơi rồi về mua cho nó cái laptop mới, cái cũ nó đã cho nhỏ em xài chơi rồi. Nhưng chẳng lẽ có ai biết việc nó có ck sao, thật ra thì nó gọi ck và cặp kè vậy thôi chứ đâu có cưới hỏi gì đâu mà … Giờ ăn hôm đó, cũng là giờ giải lao, nó bước xuống phòng ăn ai cũng nhìn nó, một số xì xầm điều gì đó, và cả cái nhóm tham gia hội lesbian của Phương cũng đặt cho nó một cái nhìn khinh khinh thì phải, nó lo lắng nhưng vẫn giả vờ không biết gì, nó thấy lạ vì hôm nay bọn con trai chỉ nói chuyện với Phương, Chuyên và Dương thay vì dò hỏi nó. Vào nhà vệ sinh rữa tay, ở đó có nhóm nữ rất mến Phương, tụi nó từ lâu đã ghét sự có mặt của nó trong nhóm 5Girl rồi, và lần này, con nhỏ chanh chua nhất nhóm nữ đó, sắc đẹp cũng thuộc dạng OK, nhỏ vênh mặt:
-          Mày làm nhục cái nhóm 5G quá, tao thấy mày tốt nhất nên tự rút đi.
-          Bạn nói gì, Ý không hiểu..
-          Mày định giả nai đến bao giờ hả, mày nhìn lại mày đi, Hot girl hả trời ơi mắc cười quá…
Mấy đứa con gái kia cũng cười đểu, liếc nó, đứa thì lấy tay xoắn tóc nó, đứa thì chỉ lên trán nó:
-          Mày làm cave à? Từ bao giờ vậy…
-          Cave gì?!
-          Mày ăn nằm với thằng Úc Tân từ hồi lớp 9 mà, không phải sao? Mày mất trinh lâu rồi còn giả nai gì nữa.
-          Không có, mấy bạn đừng có bịa chuyện nha. Tôi không có quen mấy bạn..
Từ trong WC, giọng một đứa con gái vọng ra:
-          Vậy mày có quen tao không?
Nó nhìn từ dưới nền gạch, nhỏ con gái mặc váy đồng phục của trường, chân mang giày thể thao cổ cao, tay đeo vòng gỗ, người đó vênh mặt vừa tiến lại gần nó:
-          Mày quen tao chứ, con Như  Ý mặt chai.
-          Tuyền…
Tuyền học chung với nó năm lớp 9, nhưng đã chuyển qua trường Tư gần đó từ đầu năm lớp 10 rồi mà.. chẳng lẽ Tuyền chuyển qua đây? Nó bắt đầu run, nó cúi gầm mặt miệng lí nhí:
-          Chuyện đó lâu rồi, mày nhắc lại làm gì?
-          Tao định không nhắc, định để cho mày êm chuyện làm đĩ, nhưng ai dè mày qua đây giả nai hay quá, mày đóng kịch hay lắm đó Ý, cần gì học hành, đi làm diễn viên đi
-          Giờ mày muốn sao?
Nhó Tuyên cười nhạt:
-          Cái đó tao định hỏi mày đó, cướp bồ của người khác rồi còn nói hả. Hỏi nhỏ nha, mày đào mỏ được bao nhiêu rồi?
-          Tao không có cướp, là do anh Tân tự làm quen với tao thôi.
-          Mày không nhớ hả, năm lớp 9 mày tung hình tao chụp với bồ cũ lên mạng cho thằng Tân thấy bỏ tao để mày quen đó, mày không nhớ à.
-          Ai biểu mày bắt cá 2 tay?
Nhỏ Tuyền cười lớn:
-          Đúng rồi, bởi vậy tao đâu có dám trách mày, nhưng mà Như Ý à, chiều về lên diễn đàn TGT3 & song tính của nhỏ Phương coi đi nha, có chuyện vui cho mày đó. Đồ mất trinh
-          Kệ tao, mày tức hả? đồ chó cái
Nhỏ Tuyền lại cười:
-          Đúng rồi, tao cũng chó cái y như mày phải không? Tiếc là mày không giấu chuyện này được rồi Ý à.
Tuyền đẩy nó quay mặt về cánh cửa ra vào nhà vệ sinh nữ, trước cửa đó Phương, Tiên, Dương, Chuyên đứng nhìn và chứng kiến hết cuộc trò chuyện, đằng sau còn có một số bạn nữ khác cũng nghe. Nó tái mặt, hai chân không còn trụ được nữa nó ngồi bệt xuống sàn nhà, nước mắt chảy dài trên mặt nó, nó không sợ người ta bàn tán bằng sợ ánh mắt của Phương nhìn nó, cả Tiên và hai người kia nữa. Họ đã xem nó như một thiên thần, những gì giấu trong lòng họ đều kể cho nó nghe, vậy mà nó lại giấu sự thật kinh khủng đó. Phương nhìn nó, miệng cười nhạt nhoà, cái thái độ mà Phương vẫn đành cho Hot girl Angela Phương Trinh, Hồng Quế, một sự khinh bĩ và đáng tởm, Phương chen qua đám nữ sinh, nó vội vã chạy theo trong nước mắt, nó cố níu kéo người bạn bình thường nhất mà nó vẫn chưa bao giờ nghĩ là nó cần người bạn đó biết chừng nào:
-          Phương ơi!, Phương nghe Ý nói đã,…Phương
Nhỏ Phương không quay lại, nó kéo tay nhỏ rồi nói trong nước mắt:
-          Ý không muốn giấu mọi người đâu, thật ra cũng vì hoàn cảnh…
-          Giờ lại định đổ thừa hoàn cảnh à?
Phương gạt tay nó ra, vịn lấy hai vai nó rồi nói tiếp:
-          Cứ tiếp tục màn kịch của mình đi, ở đây chẳng ai có quyền nói gì Ý đâu.
Phương khoác tay Dương bước nhanh về phía thang máy đi lên phòng ngủ của khối 10. Tiên và Chuyên cũng theo sau, nó đứng đó với đầy những cái nhìn, những lời bàn tán, những từ hot girl chế giễu, nó khóc, cứ khóc như vậy cho đến khi quản sinh tới hỏi có việc gì thì mọi người giải tán, thầy quản sinh hỏi nó sao mà khóc, nó chỉ trả lời rằng nó mất đồ nên khóc. Rồi nó bước vào trong thang máy, đúng rồi, nó mất đi tình bạn và sự thật, nó mất đi con người của nó và nó.. nó đã mất trinh từ lâu lắm rồi. Trên phòng ngủ, chăn gối của nó trơ trọi một mình, Tiên, Phương, Dương, Chuyên  đã nhắm mắt giả vờ ngủ. Nó nằm xuống bên cạnh Phương, nó bắt gặp cánh tay nhỏ Dương ôm tấy Phương, nó cảm thấy ghen, nó nghẹn lại khoé mắt cay cay. Trước kia nó phản đối tình cảm cùng giới, nó nghĩ đó là bệnh hoạn, nó phản đối cái diễn đàn của Phương, và nó buồn cưới trước những hành động tình cảm mà Chuyên, Dương dành cho Phương, ngay cả Tiên cũng vậy, Tiên thường gọi Phương là ‘vợ yêu’ trong khi Dương và Chuyên tranh nhau làm ‘vợ’ Phương. Họ song tính, Phương song tính, nhưng điều đó không có gì quá đáng, giới hạn của họ là yêu thương che chở cho nhau khi ở trường, cùng nhau vượt qua những bài tập khó, chia sẻ cho nhau từng cái bánh, ly nước họ vừa là bạn vừa là một gia đình, và khi cái diễn đàn lập ra, nhiều người trong trường ủng hộ, còn nó, nó là một thành viên của nhóm nhưng nó chưa bao giờ là một đứa em trong gia đình đó cả. Điều nó cảm thấy đau nhất bây giờ là dù nó từng nghĩ song tính là bệnh hoạn nhưng có lẽ họ chưa bao giờ dung thân xác mình để đổi lấy vật chất như nó, và tự nhiên nó cảm thấy hot girl như nó lại chỉ là thứ gì đó ghê tởm trong mắt các bạn bây giờ. Giờ thì ai bênh vực sai lầm cho nó, khi mà nó đã quá sai rồi…
Tối hôm đó nó lên yahoo, nick của Phương sáng lên, nó muốn pm nhưng rồi lại thôi, status của Phương sáng lên địa chỉ trang web của Phương, nó nhấn vào, nó đọc cái topic hình ảnh mang tựa đề: “Hot girl mất zin với đại gia U35”
Nó run tay click vào dòng chữ đó, những tấm ảnh hiện ra, nào là quá khứ của nó nào là hiện tại của nó, những gì thác loạn nhất đều có cả, nó không còn bình tỉnh nữa, nó tắt tab ngay, rồi bật khóc. Không ai khác chính là nhỏ Tuyền up những tấm ảnh đó lên bằng cái nick name “Hotgirl_NhuY”, làm mọi người tưởng là nó tự up tự khoe. Nó mở điện thoại lên, vô số những cuộc gọi của ck nó, và cả tin nhắn:
“vk dang lam cai quai gi vay ha? Vk dinh phanh phui cho nguoi ta biet ha? Vk co biet xau ho khong vay/ hay la doi voi vk moi thu deu bt? Xoa ngay cai topic do,neu nhung tam hinh do phat tan ra ngoai, ck bi Cong An bat la cai chac do, tam thoi chung ta chia tay di”
Nó điếng người, nó buzz Phương, nhưng Phương không trả lời, nó biết nếu nhờ Phương xoá topic và hack URL những tấm hình đó là chuyện quá dễ, vì Phương là admin mà,nhưng nó không dám nói. Nó click vào link web một lần nữa,
“ Báo lỗi”
Nó nhấn đi nhấn lại cả chục lần đều báo lỗi, Phương đã xoá website đó rồi sao? Tại sao Phương lại để nó click vào, để nó xem xong rồi lại xoá đi, Phương trêu nó sao, nó vừa khóc vì mừng vừa nấc vì đau đớn.
Sáng thứ 2 đầu tuần, nó vào trường, không ai còn nhìn nó bằng con mắt khinh bỉ nữa, chẳng phải họ đã tận mắt xem những tấm hình đó sao, có lẽ nào họ thay đổi nhanh như vậy, chỉ vì website bị xoá sao, thật vô lý. Hôm nay bàn ăn không có ai cả, nó bắt đầu cảm thấy mình bị bỏ rơi, nó ngồi xuống chổ quen thuộc. Bàn tay ai đó đặt lên vai nó, nó quay lại thì ra là Chuyên, Chuyên nói với nó:
-          Hôm Chủ Nhật Phương off Diễn đàn, có cả chồng Ý đi đó.
-          Rồi.. rồi sao nữa
Chuyên cười nói:
-          Ý nghĩ Phương sẽ nói sao? Nói đó là ảnh ghép à?
-          Phương nói vậy sao?
-          Không, Phương nói Ý và chồng giận nhau nên chia tay một thời gian, và những tấm hình đó Phương cho là bình thường, Phương đưa ra ý kiến với mọi người rằng ai cũng có những chuyện riêng tư, và họ có quyền giữ những bí mật đó, mọi người không có quyền bình phẩm bất cứ điều gì về bất kì ai.. vì mọi người chẳng có ai hoàn hảo cả. Ý cũng vậy thôi
-          Nhưng, thật ra đó không như Phương nghĩ, Ý thật sự… giống như..
Chuyên cắt lời:
-          Ý nghĩ cứ quan hệ với nhau để nhận được đồ hiệu là cave hết à?
-          Không phải vậy sai?
-          Cái đó Chuyên không bàn, nhưng Phương nghĩ cái gì cũng có cái giá của nó, mà quan trọng là Ý đừng làm như vậy với nhiều người…
-          Không đâu! Trước giờ Ý chỉ …với anh ấy thôi
-          Ừm!
-          ….
-          Phương nói với chồng Ý phải thật sự có trách nhiệm với Ý…
Chuyên bước ra khỏi bàn ăn, nó sững sờ ngồi đó, tay cầm chặt ly nước, nó không nghĩ mọi chuyện lại có thể kết thúc như vậy.  Giờ ăn, nó đứng dưới chót nhận cơm trưa, và tất nhiên người đứng cuối chưa bao giờ có một bữa cơm đầy đủ, nó hiểu điều đó, và giờ thì nó chẳng muốn lấy thứ gì cho riêng mình, nó nhìn về phía Phương và Dương, chổ đó thật vui, nếu như nó đừng giữ những bí mật đó quá kín để rồi bị phanh phui như thế thì có lẽ bây giờ nó vẫn là một người bạn tốt. Tự nhiên nó muốn khóc lắm nhưng lại sợ mọi người nhìn thấy nó, nó đưa tay quẹt những giọt nước mắt đang đọng lại trên khoé mắt… hôm nay nó không trang điểm.. bất chợt một bàn tay nào đó khẽ vịn vai nó, thì ra là Dương, Dương đến từ lúc nào? Nó giật mình e ngại tỏ vẻ như là bình thường vậy. Dương cười khoe với nó tuýp kẹo:
-          Phương mua cho mình nè!
-          Của Ý đâu?
Nó nói rồi nghẹn lại… nó vẫn thường như vậy khi Phương quên mua cho nó thứ gi đó. Nhưng bây giờ thì nó đâu xứng đáng được vậy nữa, nó đang định lơ di thì Dương kéo tay nó về phía chổ của Phương ngồi.
Nó lo ngại:
-          Dương làm gì vậy, mình không tới đó đâu…
-          Ngồi xuống đi!
-          Nhanh đi còn ăn nữa, đói lắm rồi ( Chuyên thêm vào)
Nó nhìn khay cơm trên bàn, trên đó còn có cả tuýp kẹo socola nữa, Phương vẫn chăm chú vào khay cơm của mình. Nó khẽ ngồi xuống, một bữa cơm cùng với nhóm bạn, hôm nay thì chẳng đứa con trai nào đến tán tỉnh nó cả, nó nuốt trôi từng muỗng cơm, và cứ muốn nghiền nát chúng như quá khứ của nó vậy. Nó nghĩ phải chi mình biết cần tình bạn hơn là vật chất… thì có lẽ ngày trước nó đã không cướp người yêu của Tuyền và có lẽ đến bây giờ Tuyền và nó vẫn là đôi bạn thân…
Giờ ngủ trưa, nó chen vào đám Tiên, Chuyên, Dương cho kịp thang máy, nó cứ ngỡ Phương sẽ dành chen vào rồi đẩy nó ra, nào ngờ Phương chờ cửa thang may đóng lại rồi quay lưng đi về phía cầu thang bộ, nó giật mình nhấn nút Key thật nhanh, nó chạy ồ ra ngoài rồi đuổi theo Phương lên đến tần 3:
-          Phương…, chờ …Ý với
Phương bước chậm dần rồi đứng lại, nhưng vẫn không quay lại nhìn nó, nó chạy ồ lại ôm lấy Phương từ phía sau lưng:
-          Xin lỗi!... xin lỗi Phương vì Ý từng nói những điều không phải.. Ý đã giấu mọi người những chuyện đáng lẽ ra Ý nên nói thật… nhưngmà mong Phương đừng vì Ý là ai… Ý cũng không muốn vậy đâu…
-          Lúc lên giường với người ta và chụp lại những hình ảnh đó.. Ý có nghĩ đến hôm nay không?
Phương không nói gì thêm, Phương gỡ tay nó ra khỏi người mình, nó nghẹn ngào ngồi bệt xuống đất như ăn vạ.. Phương bước vào nhà vệ sinh, nó nói trong nước mắt:
-          Chẳng lẽ vì Ý làm những chuyện đó mà Phương kì thị Ý sao? Nếu Phương không còn xem Ý là bạn vậy sao Phương nhận cơm trưa và mua kẹo cho Ý? Ý không cần Phương thương hại đâu..
Phương nói mà không quay lại:
-          Phương không phải người yêu của Ý, việc gì Phương phải quan tâm .. nhưng Ý có hiểu những gì Ý làm khác nào là…là..
-          Là cave chứ gì? Được rồi, ý Phương là nếu Ý đã từng làm những chuyện đó thì không thể là bạn đúng không?
-          Nhưng Ý chỉ mới 16t thôi…
Nó quẹt nước mắt chạy lên cầu thang, đến phòng ngủ, nó kéo cửa rồi bước tới chổ ngủ quen thuộc đó, nó trùm chăn kín người giấu những giọt nước mắt, giấu những ý nghĩ Phương và mọi người “vẫn” xem nó là bạn… giờ thì nó biết mọi người đang nhìn nó, nhưng nó mặc kệ…rồi nó nghe có bàn tay đang ôm lấy eo nó… nó không dám quay lại nhìn, nhưng nó nghe có tiếng nói thật nhỏ vào tai nó:
-          Nhưng…Phương không bỏ mặt con cave đó… vì Phương luôn xem nó…là bạn!
Nó khóc nấc lên, Phương ôm lấy nó thật chặt, cơ thể nó thật nhỏ bé, nó vốn dĩ nhỏ người hơn Phương mà.. mà..nó phãi trãi qua những sự thật kinh khủng, khi phải chấp nhận đau đớn mất mác của thể xác, đổi lại chỉ là những vật chất vô vị.. chẳng qua vì nó không hiểu mà thôi. Phương ôm nó thật chặt như một người con trai thật sự, nó cảm thấy hạnh phúc và êm dịu rất nhiều…vì nó vốn dĩ chưa có được một vòng tay thật sự che chở, quan tâm đến nó. Nó xoay người hôn lên má Phương rồi mỉm cười, Phương chọc nó:
-          Ay da! Phương không phải boy đâu nha..
-          Kệ, Ý không cần boy
-          Ayda! Les à les à hehe
-          Les… thì có sao đâu..!Phương ơi, chắc là … Ý sẽ chia tay anh ta…
Phương bỏ nó ra, rồi nói:
-          Dù ngày mai thế nào, Phương cũng mong Ý và người đó tiếp tục như vậy… Phương muốn người đã lấy đi cuộc đời Ý, phải lo lắng cho Ý suốt đời..
-          Phương muốn Ý tiếp tục sao?
-          …Nhưng Phương thật sự không muốn Ý phải …
Nó thở dài, biết sao được. Nó suy nghĩ nhiều về chuyện trinh tiết, ban đầu nó đã quyết đĩnh đổi bằng vật chất nghĩa là nó không có chút tiếc nuối nào cả, thế kỉ này chẳng lẽ… rồi nó gữi đến người đó một tin nhắn: “ anh ah, em nghi la minh nen chia tay, em ko muon chuyen nay tiep tuc nua..em co khac gi mot con cave dau anh,..em so lam”
Và nó nhận được trả lời: “ vk ah, ck chua bao gio xem vk la cave ca…ck se cho vk 2 nam nua”
Hôm sau, nó và nhóm của Phương gặp nhau ở căntin như mọi ngày, tan học hôm đó nó ngạc nhiên vì nhìn thấy trước cổng trường, chồng nó đứng chờ. Nó không dám bước lên xe như mọi lần… nó quay nhìn đám bạn, nhỏ Phương náy mắt: “ lên xe đi”. Vài tháng sau, sau kì thi học kì 1, nhóm 5G tổ chức đi xem phim rạp, trên đường đi nhỏ Chuyên chọc nó đủ thứ, lúc đi ngang quan shop Tâm sự nhỏ, nhỏ Dương còn chọc:
-          Á… cái này con Ý cần xài nè
-          Gì hả? ( nhỏ Tiên ngơ người)
-          Bao cao su đó!
Cá nhóm cười rộ lên, nó buồn thiu:
-          Từ hôm đó đến nay chồng Ý đâu có đòi … ấy ấy nữa đâu
-          Ồ!!!
Nhóm Tiên, Chuyên và Dương ồ to lên làm nó quê đỏ cả mặt:
-          Hay là Ý thấy nhớ .. ( Phương chọc)
-          Có đâu chứ..
Nó đánh đuổi từng đứa rồi cười thật tươi, mọi chuyện qua rồi mà!...
Hết học kì đó Phương chuyển về gần nhà học, Chuyên chuyển qua trường Trung cấp nghề, Dương thì chuyển qua trường Tư khác, chỉ có Tiên ở lại. Và cuối hè năm đó, điện thoại mỗi người nhận được một tấm hình “ đám hỏi” của nó. Hai năm nữa, nó sẽ chính thức được làm cô dâu

No comments:

Post a Comment