Yêu. Cái thứ tình cảm mà ai cũng chờ đợi và rồi ai cũng có nhưng để giữ
được nó hay không thì không phải ai cũng làm được. Và ta cũng thế, cũng
muốn được yêu thương, muốn được sống trong nồng nàn ấy nhưng không phải
muốn là được.
Ba mươi tuổi, nửa đời người quá đủ để ta ném trải hết mùi vị của tình
yêu. Ngọt, đắng, cay và cả nhạt ta cũng từng qua. Trạng thái của tình
yêu ta cũng đã từng ở tất cả mọi góc cạnh. Cũng từng đơn phương với cảm
xúc đầu đời thơ dại. Cũng từng phải chạy trốn những yêu thương không
thuộc về mình. Cũng từng nhung nhớ với một người yêu xa. Cũng từng chua
chát với một người mình từng yêu nhưng nhận lại toàn trái đắng. Cũng
từng hạnh phúc với một tình yêu say đắm. Cũng đã từng…
Nhìn lại, ta cũng đã nhận được nhiều rồi ấy chứ. Nhận được nhiều cho
cũng nhiều và mất mát cũng thật nhiều. Được rồi lại mất. Mất rồi lại
được. Và rồi nhìn lại thấy ta đã già đi quá đỗi. Nét hồn nhiên trên
gương mặt hầu như không còn tồn tại nữa, thay vào đó là ánh mắt đượm
buồn và cái nhìn nghi hoặc với tất thảy những gì đang quay quanh cuộc
sống hiện tại. Ta trở thành một người đa nghi.
Yêu và sống hết mình với tình yêu có thể đó là một sai lầm của ta
chăng? Có phải ta nên giữ lại cho riêng bản thân mình một chút ích kỷ,
một chút riêng tư để ta không phải mất hết tất cả khi tình yêu không còn
tồn tại trong ta nữa, khi yêu thương không còn vay quanh ta nữa. Khi
tình yêu ấy đã ra đi một chút tiếc thương, không một chút ấy nấy bỡi vết
thương hằn sâu nó để lại trong ta.
Một lần… hai lần… rồi những lần sau đó, ta cũng rút ra kinh nghiệp,
rằng phải như thế này, phải như thế kia, nếu như lần sau, ta sẽ không
như thế, ta sẽ làm… Đủ điều. Nhưng rốt cuộc khi yêu thì vẫn cứ yêu hết
những gì mình có. Khi yêu vẫn cứ sống thật với người mình yêu. Phải! Yêu
chẳng có kinh nghiệm nào cả. Tình yêu bao giờ cũng mới mẽ, khi nào cảm
xúc mang lại cũng đong đầy và ấm áp như lần đầu tiên.
Cũng bỡi thế nên đau nhiều, vấp nhiều. Đến hiện tại ta cứ sợ yêu thì
rồi lại như thế, rồi nhận lấy những nỗi đau. Lại cứ lo những vết thương
mới lại đè lên vết thương cũ. Lại khiến ta phải mất thời gian và sức lực
để tự động viên mình đứng lên, mạnh mẽ lên và vượt qua nó. Sợ, lại sợ…
No comments:
Post a Comment