Có những tình yêu chỉ toàn là nước mắt. Là anh yêu em nhiều mà chẳng biết làm gì cho em, là anh cần em hơn nghĩa của một tình yêu bình thường khác…
Không ai dùng một nụ cười để làm thước đo cho một tình yêu, một
hạnh phúc. Cũng chẳng ai biết mình sẽ sống được bao lâu trên cõi đời
này, để nói thêm những ngày tháng yêu thương với người mình mong muốn,
trước khi nhận ra rằng quá muộn.
Chẳng ai cứ đi mãi một con đường dài thật dài như thế, để rồi nhìn
vào cuộc đời mình thấy chỉ toàn là đắng cay rớt xuống bờ vai từ khi
nào…
Có những tình yêu chỉ toàn là nước mắt. Là anh yêu em nhiều mà
chẳng biết làm gì cho em, là anh cần em hơn nghĩa của một tình yêu bình
thường khác…
…bởi có ai biết bắt đầu một đoạn đường là ngọt ngào và kết thúc là
những nỗi đau kia chứ. Bởi có ai đã từng chấp nhận làm người ngoài lề
như chỉ để yêu em vậy đấy. Mong em cười để anh cố gượng mình mà sống,
mong em đừng khóc để làm lòng anh đau hơn. Mong em một ngày kia sẽ có
một gia đình, sẽ sinh một cô con gái bé bỏng thật xinh đẹp như em.
Mong em sẽ có một người chồng luôn biết cách lo lắng, luôn biết
nghe tâm hồn của người vợ đang thuộc về mình, luôn biết cách quan tâm
dịu dàng và chia sẻ đầy sâu sắc. Sẽ là sự giả dối để nói rằng anh thực
sự vui, sẽ là những nụ cười nhẹ nhàng nhưng trong tim đầy chua chát. Bởi
có ai thấy người mình thương yêu đang hạnh phúc với ai đó mà không đau,
bởi con tim này từ bao giờ đã khóc nhiều đêm như vậy. Chọn một cuộc đời
không phải là tìm một bờ vai nào đó không yêu thương để dựa dẫm, để
nương tựa và tự ngộ nhận đó là bờ bến của thương yêu.
Em biết không? Anh đã thử đến với một vài người, anh đã cố dùng
lòng chân thành và quan tâm họ như em. Thế nhưng anh xin lỗi họ vì anh
không thể làm gì hơn là chọn cách ra đi khỏi những nơi chốn ấy, cầu mong
họ sẽ không ghét anh, cầu mong họ sẽ cảm thông cho anh, cầu mong họ
hiểu là anh chưa làm gì cho họ tổn thương cả, cầu mong với chỉ một vài
cái nắm tay, một chiếc ôm chia ly cũng gọi là làm lòng họ cảm thấy ấm
cúng lắm. Rồi cuộc đời nhân từ sẽ biết cách dựng xây, rồi một ngày họ sẽ
cảm ơn anh vì anh đã cố không đến gần họ hơn và làm họ đau nhói. Vì
hạnh phúc đâu đó cũng một lần là vị khách qua đường nhưng có một vài
thói quen xấu. Vì hạnh phúc hay dày vò tâm trạng mới chịu hiểu rằng đâu
đó có yêu thương.
Anh yêu em…
Đã bao nhiêu lần anh đã nói như vậy. Có lẽ em còn buồn và hụt hẫng
vì những đoạn đường chông gai mới vừa trải qua. Anh cũng đã vất vả lắm
mới có thể mang em quay về, mệt nhọc và lo âu lắm những đêm em chẳng thể
nào chợp mắt ngủ ngon. Có những đắng cay hiểu con người hơn chính họ,
có những nghẹn ngào mới biết ở cạnh mình con ai. Em có thể nói anh dừng
lại, có thể bảo anh đừng cố đi thêm nữa, có thể bảo anh quên em đi mãi
mãi nhưng anh thì không thể nào làm được. Nhiều năm nay anh đã quen sống
với cách nhớ đến em, anh đã quen nằm mơ thấy em trong từng giấc ngủ, đã
quen với hình ảnh em trong mọi ngóc ngách của trái tim. Làm ơn đừng bắt
anh như vậy. Anh thật sự cần em.
Hôm nay ai đó có thể rất vui, ai đó có thể rất ngọt ngào vì một
thanh kẹo nào đó. Những bàn tay nắm những bàn tay rất chặt, em có thể
được ai đó gửi tặng một bó hoa hồng, một chiếc hộp hình trái tim, một lá
thư, một vài bút tích ghi từng lời ngỏ yêu thương. Chỉ riêng anh vẫn
chọn cách ngồi một mình, và vẫn những cảm xúc một mình nhắc về em thôi
em ạ.
Không biết có thể đủ sức theo em bao nhiêu nữa đoạn đường, không
biết anh có được bao nhiêu trí nhớ nữa để khắc ghi thêm tên em vào cuộc
đời. Không biết anh còn đủ niềm tin và hi vọng không khi hai đứa mình cứ
nhìn nhau như vậy, không biết em có thương anh hơn ngày hôm qua và yêu
anh hơn một thứ tình cảm giận hờn nào đó. Mong chờ, và anh chỉ mong chờ
em thôi.
Em không cần phải quan tâm anh sống thế nào, em không cần phải
biết đời anh rồi sẽ sao. Anh chỉ cần em sống chứa chan nụ cười, anh chỉ
cần em luôn hạnh phúc dù điều đó chẳng bao giờ có anh. Anh chỉ cần em là
em có trái tim biết rung động, anh chỉ cần em luôn hiểu rằng mình không
nên ngã quị và đau thêm một lần nào nữa. Bởi vì anh sẽ không chịu nổi
khi nhìn từng giọt nước mắt em rơi đi như thế. Anh yêu em.
Giữa bao nhiêu con đường dù gai góc, dù mặn nồng hay đơn giản là
thầm lặng thôi. Ngày mai vẫn giống như triệu ngày mai và em yêu của anh
luôn còn đó. Anh sẽ cố gắng đi hết quãng đường một trăm năm để sống vì
từng biết có em luôn tồn tại. Sẻ thở từng hơi thở yếu ớt thay cho em, sẽ
gánh từng nợ lần cay đắng thay cho em, sẽ đau thay cho em giảm bớt cồn
cào lại, sẽ yêu cả bầu trời mà em vẫn đang giữ. Là tình yêu không biên
giới, là xúc cảm chẳng có lời, là những gì anh nói hôm nay và trước đó.
Anh yêu em.
Ngày hôm nay không hoa hồng, không bánh kẹo, không cái nắm tay,
không chiếc ôm, không một nụ hôn nào cả. Thật lòng anh cũng buồn lắm,
nhưng anh cũng đã quen với những cảm giác ấy mất rồi em ạ. Chờ em bình
yên trở lại, chờ em xác nhận một đoạn đường có anh bên cạnh, chờ em sẽ
vui hơn. Nếu chẳng bao giờ còn ngày đó nữa anh vẫn cầu mong em có được
một hạnh phúc. Và hãy luôn nhớ rằng có một người luôn yêu em như anh…
No comments:
Post a Comment