Tôi gọi họ là những cô gái không thừa nhận thời gian. Khi thời gian cứ đều đặn tiến từng bước,nhanh vùn vụt như vốc cát trôi tuột khỏi kẽ tay. Còn họ thì cố chấp dẫn dắt hồi ức ngược đường thời gian, khiến tâm trí hao mòn vì thứ mang tên nỗi nhớ. Thỉnh thoảng,quay lưng lại,họ lấy quá khứ rực rỡ làm điểm tựa cho hiện tại xám xịt,rồi cứ thế lấy mộng mị làm thuốc an ủi tổn thương.
Người yếu đuối thì nuôi dưỡng những mâu thuẫn chằng chịt trong lòng,kiểu sâu sắc muốn quên,rồi lại thiết tha mong nhớ. Hành trình lội ngược về thực tại của họ,quả thật vô vàn khó khăn khi cứ tiến một bước mà lùi hai bước. Họ đi như một người say. Mà người say mấy khi đến được đúng địa chỉ.
Còn kẻ mạnh mẽ uống nỗi buồn vào sâu thẳm một cách ngon lành. Họ vẫn sống, vẫn nồng nhiệt và đầy bình yên như cách mà người ngoài hằng tin. Chỉ có điều, họ lỡ khóa chặt con tim,và đêm đêm tâm tưởng họ lại rong ruổi trên đường quay lại quá khứ. Điều họ làm giỏi hơn người yếu đuối là kẻ mạnh mẽ có thể đi và về bất kỳ lúc nào họ muốn,không bao giờ sợ lạc đường. Tuy nhiên điểm yêu sâu hoắm ở đây cũng xuất phát từ việc lượn lờ qua lại quá khứ .thực tại dễ dàng như vậy làm họ không ngày nào không hồi tưởng,không ngày nào không du ngoạn về cái mà chúng ta thường gọi “ngày xưa”. Để rồi hiện tại trôi qua,mọi ấm lạnh, ít nhiều đều chỉ mình ta với ta.
Điểm chung giữa cả hai kiểu người này là việc họ coi thường thực tại và hết mực tôn thờ,nhung nhớ “ngày xưa”. Mà cũng đúng thôi,thực tại vốn luôn tẻ nhạt và đầy chán ngán,cớ gì người ta không vùi mình trong “ngày xưa”.
Những cô gái không thừa nhận thời gian-Đối với họ,thời gian trôi cho đến thời điểm hiện tại gần như không đủ sức xoay chuyển tình yêu mà cô dành cho một người đàn ông. Mặc kệ anh ta từ ngày bỏ mặc cô đến giờ đã kinh qua không biết bao nhiêu cô người yêu khác. Mặc kệ trái tim cô đã ngàn lần vỡ nát. Mặc kệ việc hàng đêm, cô ngậm ngùi nhặt nhạnh từng mảnh tin yêu,hy vọng. Họ cứ một mực cho rằng: tình yêu thật sự không cần mặc cả với thời gian. Vỡ tan chỉ là thời điểm-thời điểm chỉ có một,còn yêu đương thì chẳng dừng lại bao giờ-giống thời gian vậy. Thế đấy,họ kiên định một cách khờ dại biết bao.
Họ-hẳn cũng rất thuộc bài thơ này,nó như là thánh ca,mang chân lý của họ. Man mác,đượm buồn.
Em ngược thời gian, em ngược không gian
ngược đời thường bon chen tìm về mê đắm
ngược trái tim từ bao giờ chai lặng
...em đánh thức nỗi buồn....
em gợi khát khao xanh...
Mang bao điều em muốn nói cùng anh
chợt sững lai... trước cây mùa trút lá
trái đất sẽ thế nào nếu màu xanh không còn nữa
và sẽ thế nào khi trong em không anh ?!?
em trở về im lặng của đêm
chẳng còn nữa người đông và bụi đỏ
phố bỗng buồn tênh, bờ vai hút gió
riêng chiều nay em biết - một mình em...."
Những cô gái không thừa nhận thời gian-họ có thói quen đếm thời gian. Nhạy cảm vô cùng với dấu hiệu thời gian. Đông sang,xuân qua ,hạ tới,thu về họ đều dễ tủi thân. Tủi thân bởi những con gió rét luôn chọn họ để buông những làn hơi giá buốt đầu tiên, và họ nhớ lại “ngày xưa”,những con nắng cũng chẳng vì thấy họ một mình mà không ngừng rực rỡ,thu uể oải chạm ngõ chợt mang kỷ niệm ùa về, “ngày xưa” cũng có lúc giống vậy,xuân dịu dàng đến mấy vẫn nhẫn tâm bung mưa ướt đẫm mắt môi ai. Ngày yêu nhau,họ đếm xem được bao nhiêu ngày,giờ,phút,giây. Khi còn lại một mình, thời gian với họ,không được thừa nhận,chúng chính thức ngưng đọng tại thời quá khứ.
Những cô gái không thừa nhận thời gian- đối với người khác,thời gian là liều thuốc xóa nhòa mọi tổn thương. Còn với họ,thời gian trôi đi như một vật dụng hữu ích đánh bóng những vết sẹo trong tâm hồn.
Những cô gái không thừa nhận thời gian-thường vô cùng xinh đẹp. Nhưng cô gái à,nhớ nhé,khi chúng ta chờ đợi,điều duy nhất xảy ra là chúng ta già đi thôi đấy.
Thật ra,những ngày bình yên nhưng lơ lửng và trống rỗng thế này, xét cho cùng vẫn là những khoảng lặng vô vàn thiết tha, tồn tại xen kẽ với vấp váp tới tấp ập vào tuổi trẻ.
Cảm xúc lang thang vô định,buồn không gọi thành tên,vui chưa lên tới bến. Giống như một chiều,chân mải miết bước. Dẫm phải một cánh lá khô,tiếng gãy vụn nghe trơ khấc.Biết lòng muốn nấc lên cho vơi khó nhọc. Nhưng chân vẫn phải rời bước, bỏ rơi nỗi buồn,vượt qua nó mạnh mẽ như thể không phải ai cũng làm được như thế.
Sau cùng thì thời gian vẫn là siêu nhân,anh hùng chiến thắng tất thảy mọi quái vật,mọi tổn thương cũng vì nó mà tiêu tan. Chỉ còn lại là thênh thang kỷ niệm, tồn tại giữa hai bờ bỏ lại và mang theo.
Sau cùng,cô đơn vẫn là bạn thân nhất.
Sau cùng,"những ngày làm bạn với mặt trời" hãy dành dụm từng con nắng để sau này,đông xám xịt,mưa lầm lũi, đem ra phơi cho lòng chóng tạnh,đem ra tô cho hồng đôi má.
Mọi cô gái đều xứng đáng được dành tặng những điều tốt đẹp nhất.
Nhớ kỹ nhé!
No comments:
Post a Comment